Mr Linh và chuyến đi ngoài mong đợi, Lai Châu sau mùa Covid

Cập nhật: 25/06/2020
Sẽ là điều phải hối tiếc nếu không được đến Lai Châu dù chỉ một lần trong đời! Tôi đã từng đi đến rất nhiều nơi, có những nơi chưa ai từng đặt chân đến bao giờ, tôi cũng đã khám phá rất nhiều vùng đất ở quê tôi Việt Nam nhưng cái vùng đất hẻo lánh và xa xôi này lại bỏ qua nhiều lần.

Thời gian này ở Hà Nội thật là nóng, có lúc nhiệt độ lên tới 40 độ C, người ta bảo Covid sẽ chết hết vì nóng và thế giới sẽ trở lại thật bình thường sớm thôi… Thế mà đâu đó người nhập viện vẫn thấy nhiều ở Mỹ và Bắc Kinh thì lại đang có lệnh giới nghiêm mới. Ở Việt Nam, Hà Nội mọi thứ đã trở lại bình thường, phố đã nhộn nhịp và có nhiều người đi lại nhưng riêng con phố tây nhà tôi nhộn nhịp và đông đúc ngày nào giờ vắng ngắt.
Thời gian này là thời gian chúng tôi ngồi lại với nhau để bàn bạc thiết kế những sản phẩm mới và tìm cho mình những cung đường riêng, các công ty lữ hành ở Việt Nam và các hiệp hội du lịch luôn được các tỉnh mời chào các chương trình kích cầu du lịch và tôi cũng có tên trong danh sách như những giám đốc du lịch tại Hà Nội.
Lai Châu ư, có cái đếch gì ở đó? Một vùng đất rất ít khi được nhắc tên trên cái bản đồ du lịch Việt Nam và hầu như người ta chẳng thèm quan tâm đến, ừ thì đi để kết nối, dù sao mình cũng đi qua nhiều lần nhưng vì ông bạn thân lâu ngày không gặp đi với nhau để uống rượu tâm sự cho nó vui :)

18:30, thứ 6, 19/6/2020. Ra ga tàu.
“Phải ăn mặc trang trọng để chụp ảnh và quay Film đấy nhé” nóng thế này thì ai mà áo trắng cổ cồn quần âu giày tây được, cô em gái nuôi đã chuẩn bị sẵn một cái ba lô và cái áo Mr Linh để chụp ảnh đoàn, em nó bảo thế là lịch sự lắm rồi! Biết tỏng sợ mình mặc ngon quá đi một mình gái nó lại tán.
Gặp anh bạn thân ai người ấy lo trước ga tàu làm vài ly beer tưng bừng, thời buổi Covid cái gì cũng rẻ, uống ngập hết cả mồm beer ta nấu kiểu tây mà chỉ vài chăm nghìn kèm thêm đồ nhậu, rồi chúng tôi nhập đoàn với những người rất quan trọng, tôi đươc sếp vào khoang VIP vì là người có tí quan hệ với ông lãnh đạo Unesco :).
Trước đây chúng tôi hay cho khách đi Sapa bằng tàu hoả nhưng từ ngày có đường cao tốc Hà Nội - Lào Cai công ty cũng không dùng mấy dịch vụ này thêm vào đó cũng có chút phàn nàn từ khách vì nhiều khi tàu kém chất lượng khách ngủ không ngon. Nghĩ vậy, tôi làm một tour cùng ông bạn thân đi lang thang hết các toa để đánh giá, cũng thật lòng là thèm uống thêm một vài lon để ngủ cho ngon. Đi mãi mới đến khoang cuối nơi bán đồ uống và ăn đêm. Nghĩ tới chuyến đi trước cũng bằng tàu hoả mình qua Trương Gia Giới bên Trung Quốc cùng nhóm khảo sát sản phẩm thì tàu mình sạch và ngon hơn gấp nhiều lần, trong nhà vệ sinh lại còn có cả mùi hương cây xả chẳng phải là thơm tho lắm à ? Sao mọi người cứ hay cá chê thế nhỉ? Tính về giá tàu ngủ đêm thì cũng là siêu rẻ 400k một giường khoang 4 người, giường đệm rất êm gần bằng chất lượng homestay của Mr Linh, tôi làm một gấc ngon lành!

6:00, thứ 7 20/6/2020 Sa Pa - Lai Châu

Sáng nay hình như vẫn phải chụp ảnh và có gặp đại biểu đón tiếp “ Vẫn là cái kiểu du lịch của mấy ông Việt Nam đi du lịch, luôn gào thét và ồn ào”, tôi xuống tàu với một tình thần sảng khoái nhưng nhìn xung quanh tôi thấy ai cũng có vẻ hơi ể oải, chắc là do đêm qua họ tâm sự nhiều nên mất ngủ, tôi nghĩ vậy.
Tôi được xếp ở xe số một vì ở đoàn VIP đi cùng các sếp nhà nước và các anh chị làm báo chí phóng sự, tôi chẳng quẹn ai trên cái xe này cả mà có ông bạn thân đi cùng thì lại bị nhét vào xe số ba vì quan hệ dân thường :), nói đùa vậy xe nào chẳng như xe nào.
Đoàn dừng ăn sáng ở một quán phở gần ga, mọi người vẫn lạ lẫm nên ít hỏi chuyện nhau, để tới được Lai Châu tôi tưởng chúng tôi sẽ phải đi qua trung tâm thị trấn Sapa, nhưng con đường mới "có bảy sắc cầu vồng" được thông tuyến đầu năm nay đã cắt ngắn khoảng thời gian đưa chúng tôi thẳng tới Ô Quy Hồ con đèo huyền thoại và là nơi hứa hẹn chụp những bức ảnh tuyệt đẹp, thế nhưng sáng nay thời tiết không được đẹp cho lắm nên chúng tôi chẳng nhìn thấy gì. Ở đây mới mọc lên một khu sinh thái với lối kiến trúc được thiết kế theo lối tiên cảnh vườn đào Tôn Ngộ Không và món này thì không hấp dẫn với tôi rồi.

Di chuyển bằng xe chừng 20 phút chúng tôi tới khu du lịch cầu kính Rồng Mây nơi mới nổi và được khách Việt Nam tham quan nhiều, hứa hẹn là điểm đến lý tưởng và là điểm nhấn cho du lịch Lai Châu. Chúng tôi được đưa bằng xe chung chuyển tới tận chân thang máy, đi sâu vào lòng đất chừng 100 m để leo lên đỉnh với độ cao 350m, có thể nói đây là một công trình với ý tưởng táo bạo được đầu tư mới nhưng có lẽ cần thêm thời gian để trang trí cho đẹp hơn. Cả đoàn chúng tôi lên cầu kính và cùng tham quan chụp ảnh, còn riêng tôi và anh bạn tách đoàn đi dạo bộ trên đỉnh núi, với chúng tôi núi luôn là tình yêu từ ngọn cỏ khô đến bờ đá đều có những vẻ đẹp riêng.

Chúng tôi ăn trưa tại huyện Tam Đường và gặp gỡ những người bạn miền núi đầu tiên, lời chào thân thương bằng ly “Nước Sướng”  và đây cũng là cách nhanh nhất để quan hệ. Điểm đến tiếp theo trong hành trình là bản Sì Thâu Chải, một bản làng của người dân tộc Dao xanh, để vào được bản chúng tôi được cán bộ địa phương hỗ trợ những chiếc xe 7 chỗ gầm cao vì đường đi vào tới bản rất heo hút và nhiều đá hộc do đường đang được nâng cấp, từ trên cao nhìn xuống một khung cảnh thật là đẹp với nhiều ruộng bậc thang và thung lũng huyện Tam Đường. Vất vả lắm cũng tới nơi, một công viên lộ ra trước mắt tôi với nhiều hình thù động vật được bàn tay con người tô vẽ, giá mà họ có thể để mọi thứ tự nhiên hơn một chút nữa sẽ đẹp biết bao với khung cảnh này, tôi men theo vườn đào để tới địa điểm được nhiều tay chơi dù Quốc tế chọn làm địa điểm nhảy, WOW! Tôi ườc mình có một cái dù để nhảy ngay lúc này. Thời tiết ở đây thật mát mẻ, khô ráo và rất nhiều gió, Lai Châu bắt đầu làm tôi thấy thích rồi đấy!

Chúng tôi tiếp tục di chuyển về thành phố Lai Châu thủ phủ của tỉnh, cách đây năm năm tôi có làm một chuyến khảo sát cùng bà mẹ nuôi UK, chúng tôi tự tay lái xe qua thành phố nhưng ngày hôm nay quay lại là một bộ mặt Lai Châu hoàn toàn mới với khẩu hiệu “thành phố đáng sống”, đi vào thành phố là những con phố thưa người rộng và sạch, hầu như không thấy bóng người đi trên phố mà chỉ vài chiếc ô tô chạy qua chạy lại, những ngôi nhà xây theo kiểu biệt thự quanh một hồ nước trong trung tâm, phía đằng xa là những khu nhà trên đồi cao biệt lập theo kiểu thủ phủ là nơi các quan trấn thủ ngồi, cái cảm xúc giống như đang ở một thành phố ở Châu Âu. Chúng tôi được đua đến một khách sạn ngay cạnh bờ hồ để ngủ, tôi được xêp chỗ ngủ cùng hai anh bạn cùng xe VIP. Mọi người hẹn nhau ăn tối lúc 7.00, có mấy anh chị bảo nhau ăn mặc lịch sự vì tối nay có anh phó Chủ Tịch tỉnh tiếp đoàn cùng các cán bộ sở Văn Hoá, tôi đoán chắc là ăn nhà hàng kiểu sang chảnh mà đội người Việt thường hay tổ chức hội nghị “đồ ăn thì không ngon, sặc mùi màu mè và thiếu thực tế”, tuy nhiên tôi khá ngạc nhiên và bất ngờ vì xe đưa tôi vào một khu chợ địa phương, cái mùi đầu tiên bay vào mũi tôi khi bước xuống xe là mùi thịt nướng và lời hát đầu tiên lọt vào tai tôi “xuống chợ, xuống chợ ngại ngùng gì hỡi em”, nhiều hàng quán lộ ra trước mắt tôi với những cái mẹt và mâm nhậu kiểu rừng rú, cái mà đúng sở thích của một tay lọ mọ như tôi… 1, 2, 3 ZÔ, tôi làm vài ly và cầm chiếc điện thoại để thu lại những trải nghiệm ấn tương này cùng những thiếu nữ bán hàng rong trong chợ, một chợ đêm sôi động mà dản dị chưa từng có tại Việt Nam.
Tôi quay lại bàn ăn một bát thắng cố ngựa lót dạ rồi đi chào hỏi các anh chị đội nhà để cảm ơn về bữa tối tuyệt vời này, anh bạn tôi giới thiệu với tôi những vị lãnh đạo địa phương. “Cụm ly! Rót đầy vào em, nào anh mời chú”, sau những ly rượu ngô thơm nồng là những cái bắt tay thật chặt và những điệu nhảy đoàn kết cùng bà con ngay tại khuôn viên chợ. Tôi cũng có thời gian tiếp xúc nhiều nhưng phải nói thật con người ở đây thân thiện và đáng yêu vô cùng, chúng tôi quay lại khách sạn để nghỉ đêm, người đi cà phê, người thì ở lại nhậu, tôi và anh bạn quyết định đi bộ quanh hồ trước khi về phòng nghỉ nhưng thật không may anh bạn cùng phòng đã cầm chìa khoá đi chơi đêm, tôi hỏi lễ tân để nhờ mở cửa phòng và được trả lời có duy nhất một cái. Đêm đã về khuya giờ tôi phải làm sao?

Tôi là Mr Linh, người dân tộc Kinh, tâm hồn người Tày, thể lực người H’mông, chuyện thì nhiều nhưng từ trước đến giờ tôi viết kiểu Tây các bạn có thể đọc thêm ở đây www.mrlinhadventure.com giờ Covid tôi có thêm chút thời gian tôi viết kiểu ta. Những bài viết của tôi là sự trai nghiệm thực tế, tôi hi vọng phần nào những trải nghiệm này sẽ giúp các bạn có thêm thông tin trước mỗi chuyến đi #nguoivietdulichviet #yeudulichvietnam #laichau./.

Mr Linh

Nguồn: http://www.nguoivietdulichviet.vn/tin-du-lich/84-mr-linh-va-chuyen-di-ngoai-mong-doi-lai-chau-sau-mua-covid-19-.aspx