Những ngày tháng sáu của một năm bất thường với ngành du lịch, khi mà những thời điểm này hằng năm là lúc mà những người làm du lịch bận tối mắt tối mũi vì công việc. Thế nhưng Covid-19 đã làm thay đổi tất cả, ngành du lịch trở nên ảm đạm, người làm du lịch trở thành người rảnh rỗi, và những chuyến Fam Trip cứ diễn ra liên tục. Lần này tôi được tham gia một chương trình Fam Trip đến với Lai Châu, mảnh đất còn khá kín tiếng trên thị trường du lịch.
19h00, ngày 19 tháng sáu, tôi vội vã rời nhà với chiếc vali mang theo một tâm trạng hào hứng có chút lo lắng bởi khác với những chuyến Fam Trip trước, lần này với vai trò là trưởng đoàn, phải lo sắp xếp, kết nối các dịch vụ và các công việc đón, kiểm các thành viên trong đoàn. Đến Ga Hà Nội chỉ mất chừng 15 phút, người đầu tiên gặp gỡ là anh lãnh đạo của ga với cái bắt tay xã giao và vài lời chào hỏi. Một sự kiện phát động kích cầu du lịch bằng đường sắt là hoạt động đầu tiên đoàn chúng tôi tham dự, vì vậy các bàn checkin được hối hả chuẩn bị đón tiếp các thành viên trong đoàn được diễn ra sau đó. 20h00 là lúc hầu hết các thành viên đoàn có mặt, mọi người tay bắt mặt mừng chào hỏi và trò chuyện cùng nhau. Sự kiện diễn ra nhanh chóng với vài bài phát biểu của các lãnh đạo. Rời sự kiện chúng tôi bước vào nhà ga và lên tàu, có lẽ đã lâu rồi mọi người không trải nghiệm loại hình vận chuyển này, nên khi nhận giường phòng mọi người thi nhau chụp ảnh check in sau đó túm lại một vài phòng theo từng nhóm và trò chuyện rôm rả. Đoàn tàu lăn bánh khi các phòng đang tất bật “buôn dưa lê, bán dưa chuột” ở phòng các anh lớn tuổi những tiếng két, tách mở những lon bia vang lên cùng những làn gió phần phật cứ lùa từ những cái miệng chém rất say sưa. Quá nửa đêm các phòng im lặng và chìm vào giấc ngủ giả vờ chỉ nhắm mắt để đấy vì tàu quá ổn, lắc và cũng quá lạnh để có thể tìm thấy giấc mơ đêm.
Người đón đoàn chân chất và những thất vọng ngày đầu
Sáng sớm Lào Cai, khi tàu vào ga, những gương mặt với những đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn rất tươi và hào hứng, đón đoàn chúng tôi là một người đàn ông trung tuổi dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt rất vùng cao, anh nhanh nhẹn tiến đến đón và đưa đoàn lên xe. Chúng tôi được đưa đến một quán phở gần ga để điểm tâm sáng sau đó lên xe đi Lai Châu. Sau hai giờ đồng hồ di chuyển từ Lào Cai, chúng tôi đến được với khu du lịch nằm trên một trong những Tứ đại đỉnh đèo của vùng Tây Bắc, mang tên Ô Quý Hồ. Biết đoàn khảo sát là các công ty du lịch và được bố trí sắp xếp từ trước nên có rất đông thành viên quản lý và nhân viên phục vụ của khu du lịch ra đón tiếp. Sau màn chào hỏi và đón đoàn chúng tôi lên khám phá toàn cảnh khu du lịch dẫn lên đỉnh đèo để ngắm cảnh và chụp hình, rất không may trời có mưa và sương mù mịt vì vậy cảnh sắc rất tối và u ám để có những bức hình đẹp.
Chúng tôi rời Ô Quy Hồ đến với khu du lịch đang được coi là điểm nhấn của Lai Châu hiện nay, Khu du lịch Cầu Kính Rồng Mây, là một công trình thiết kế na ná với cầu kính của Trương Gia Giới – Trung Quốc nhưng thực sự là làm chưa tới, chưa đủ sinh động và đặc biệt để thỏa mãn kỳ vọng của du khách, đoàn lên đỉnh trải nghiệm cầu kính, ngắm cảnh và chụp hình chừng một tiếng sau đó lên xe tiếp tục đi Huyện Tam Đường và dùng cơm trưa tại một nhà hàng địa phương. Sau bữa trưa chúng tôi được bố trí lên những chiếc xe nhỏ 5 và 7 chỗ theo từng nhóm đi lên một con đường đèo đang thi công dang dở với độ dốc và những khúc cua khá thách thức tay lái. Điểm đến là bản Sì Thâu Chải, nghe cái tên có vẻ rất sâu xa, rất miền núi nhưng thực sự khi bước vào thì khung cảnh cứ như là một cái vườn hoa công viên nhỏ ở phố huyện nào đó, các căn nhà được lợp mái tôn xanh đỏ, với các bồn nước inox lộ thiên, đâu đó lại còn vài bức tượng con vật như dê, gà, chó đắp bằng xi măng chả theo trường phái nào. Cái chúng tôi kỳ vọng là những nếp nhà gỗ, nền đất mái màu rêu phong, những con lợn thả rông, những mùi phân chuồng trâu nồng nặc, những bó củi dưới sàn nhà, những bắp ngô buộc túm treo lơ lửng hiên nhà cơ. Sau những nỗi thất vọng lại bừng lên một chút thích thú khi đến một gò đất cuối bản là một vị trí ngắm toàn cảnh thị trấn Tam Đường dưới thung lũng lòng chảo được bao bọc bởi những ngọn núi xanh nhấp nhô khá đẹp. Rời Sì Thâu Chải chúng tôi tiếp tục hành trình đi đến bản Thẳm, khi xe vừa đỗ, bước xuống con đường bê tông với cái cổng nhỏ xinh màu gỗ nâu bên con suối lớn nước chảy rất đẹp. Đi tiếp chừng vài chục mét hiện ra trước mắt chúng tôi một khung cảnh chả khác nào một cái khu du lịch sinh thái được đầu tư nghèo nàn với vài căn nhà đang được xây dựng chả có gì là dân tộc cả, đi lên con dốc nhỏ vào sâu phía trong cũng chỉ lác đác vài nhà còn phong cách dân tộc, đến với một căn nhà gỗ lớn, với cái sân lớn có vài cái cột thép và lợp tôn là các cô gái dân tộc Lự biểu diễn vài bài múa với âm nhạc organ điện tử hiện đại. Một ngày trải nghiệm hai bản du lịch của Tam Đường không để lại chút ấn tượng nào về vùng cao cả, mọi người vẫn xã giao và cũng không ai chê, hay phàn nàn, chương trình tiếp tục đưa đoàn về thành phố Lai Châu, tất cả đều ngỡ ngàng về một thành phố khá hiện đại đặc biệt là công trình khu hành chính tập trung của tỉnh rất hoành tá tràng nằm trên một vị trí phải nói là vô cùng đắc địa, cái hồ lớn trước mặt phía sau là những tòa nhà mới xây dựng kiểu pháp rất đẹp. Trời vừa mưa vừa nắng, chúng tôi bắt gặp cầu vồng khổng lồ nhìn rõ hẳn chân, mọi người thi nhau chụp hình. Đến khách sạn, chúng tôi vội vã nhận phòng, tắm rửa và 19h00 xe đón chúng tôi đi ăn tối. Thật bất ngờ và khá ngạc nhiên viên khi chúng tôi được đưa đến một khung cảnh rất đẹp và qui củ của chợ đêm San Thàng, các bàn ăn dân dã với món lẩu thắng cố ngựa rất ngon, mọi người vui vẻ chúc tụng và ăn uống, phía bên có sân khấu biểu diễn văn nghệ chào đón đoàn. Có lẽ bữa tối tại chợ đêm San Thàng là ấn tượng nhất trong ngày. Chừng 10h00 tối xe đưa đoàn về khách sạn, một số nhóm rủ nhau café và khám phá “Lai Châu Tea” một số thì đi dạo và cũng có những người ở lại khách sạn nghỉ luôn.
Ngày thứ hai thân thiện và từ trải nghiệm tầm thường đến sự bất ngờ
Buổi sáng sau khi được đưa đến điểm tâm tại một quán phở gà đen tại một con phố mới, chúng tôi tiếp tục hành trình với chương trình thăm quan chợ phiên San Thàng. Đường dẫn vào chợ là một con phố buôn bán đông đúc, ô tô xe máy chen chúc lộn xộn, phía trong chợ là những ô hàng thực phẩm đồ ăn hàng ngày là chính. Những người ở buôn bán ở chợ cũng đa phần mặc quần áo người kinh, thi thoảng lác đác lắm mới thấy vài người mông trong trang phục của họ. Có vẻ không thích thú và lạ lẫm lắm, nên đoàn cũng lướt nhanh rồi xà vào quán nước ven đường chờ đi tiếp. Sau chừng 40 phút thăm quan chợ phiên San Thàng, chúng tôi di chuyến để đến bản Vàng Pheo của người Thái, trên đường có ghé công trình tòa nhà bê tông lớn nghe đâu là làm trung tâm tắm khoáng, ghé xã giao theo lời mời của ông chủ. Rồi chúng tôi cũng ghé thắm hương miếu của nữ tướng Na Hang rồi tiếp tục đi. Gần trưa đến được bản Vàng Pheo, chào đón đoàn tại một nhà văn hóa cũng khá đặc trưng, các thành viên đoàn vào uống nước và chờ xem biểu diễn của văn nghệ của các cô gái người Thái – Mường So. Thật không may, cơn mưa lớn đã làm chương trình biểu diễn văn nghệ không thể diễn ra, chúng tôi được mời sang một Homestay bên cạnh để dùng bữa trưa, tại đây các tiết mục biểu diễn văn ngệ của người Thái được diễn ra khá sinh động, thực đơn bữa trưa cũng rất ngon và đầy đặn. Những ly rượu và những làn gió được chém cứ phần phật, ù ù, ăn nhậu thoải mái và say sưa đến quá cả giờ. Rồi cũng chừng gần hai giờ chiều mới lên đường di bản Sin Suối Hồ. Lên xe trong trạng thái căng da bụng, trùng da mắt, mọi người thiếp vào giấc ngủ trên cả quãng đường đến với bản cuối cùng trong chương trình. Đến Bản Sin Suối Hồ, mọi người thực sự ngỡ ngà dù trước đó đã được nghe quảng bá rất nhiều về điểm đến này. Đón chúng tôi là một dàn nam thanh, nữ tú người bản trong trang phục truyền thống, với những ly nước chào đón trên mẹt rất ấn tượng. Sau khi uống nước, chào hỏi và được hướng dẫn, cung cấp thông tin về điểm đến này, chúng tôi được xem biểu diễn những tiết mục văn nghệ tại sân khấu chợ trung tâm. Tiếp đến đoàn đi thăm quan những ngôi nhà rất đặc trưng của người H’Mông trong bản, một nhóm trẻ khỏe thì leo rừng khám phá ngọn suối, thác Trái Tim và Tình yêu rồi đến hái đào tài vườn.
Tất cả đều rất thích thú với không gian văn hóa đặc sặc của bản, một không gian yên bình, sạch đẹp, người dân đúng chất dân tộc. Cuối giờ chiều sau các hoạt động tại bản chúng tôi về lại điểm hẹn và được những chuyến xe ôm của các trai bản đưa về các Homestay để tắm rửa và nghỉ ngơi. Phải nói các Homestay ở đây rất chuyên nghiệp, sạch sẽ và phục vụ trà, Cà phê rất đầy đủ. Mọi người đều rất phấn khởi và hài lòng. 7h00 tối chúng tôi tập trung tại khu chợ và được phục vụ bữa tối rất đặc biệt tại đây. Các chương trình văn nghệ của người dân tộc trên sân khấu khá hay và cuối chương trình là sự tham gia giao lưu nhúa ca hát của các thành viên trong đoàn. Kết thúc một buổi tối thích thú, chúng tôi rời chợ về lại các Homestay, do đoàn đông nên được chia ra ở ba khu nhà riêng biệt. Các thành viên xe số hai với nhiều người trẻ tiếp tục rủ nhau về đốt lửa trại, hát hò và nướng ngô tại Homestay của mình đến tận quá nửa đêm.
Tạm biệt Lai Châu, Chia tay bịn rịn
Ngày cuối cùng của hành trình, chúng tôi đón bình minh trong khung cảnh rất đẹp của những Homestay có những khoảng view núi đồi thung lũng. Gói ghém hành lý rời Homestay chúng tôi đến chợ và được phục vụ một bữa sáng Buffet kiểu dân tộc với ngô, khoai, trứng, và bánh dày được giã tại chỗ. Sau bữa sáng đoàn tập trung chụp hình tập thể rồi chia tay những người dân bản trong sự lưu luyến và thân thương. Một trải nghiệm tuyệt vời tại một bản thực sự đặc sắc duy nhất trong hành trình. Chúng tôi lên xe và tiếp tục còn bàn tán ca ngợi về Sin Suối Hồ cho đến khi xe về đến khách sạn Mường Thanh. Đoàn dự chương trình hội thảo đánh giá kết quả khảo sát các điểm du lịch Lai Châu dưới sự chủ trì của lãnh đạo tỉnh và sở VH TT và Du lịch Lai Châu, rất nhiều tham luận, ý kiến của của các thành viên trong đoàn chúng tôi đóng góp để hiến kế phát triển du lịch Lai Châu. Chúng tôi được phục vụ bữa trưa sang trọng ngay tại nhà hàng của khách sạn. 1h30 chúng tôi chia tay các lãnh đạo sở VHTT và Du lịch Lai Châu, lên xe về lại Sapa và nối chuyến xe giường nằm về lại Hà Nội. Kết thúc chuyến đi lúc 22h00 tại Hà Nội trong sự hài lòng của mọi người và sự mãn nguyện của bản thân, tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người trưởng đoàn và cũng có những trải nghiệm rất thú vị và đáng nhớ về vùng đất và con người Lai Châu.
Andrew Nguyen