Giữa bạt ngàn của núi rừng Tây Bắc, trong làn sương mờ ảo đang cố kéo trời và đất lại gần nhau, đâu đó nơi ven đường, giữa đám cỏ dại, tít trên ngọn hay lủng lẳng bám vào lớp vỏ xù xì của mấy cây cổ thụ là những đoá hoa rừng đang vươn mình ra kiêu hãnh.
Có người ví cảnh sắc Tây Bắc như chốn bồng lai, là hòa quyện giữa sự hùng vĩ của dãy núi dài bất tận với dòng suối trong mát lại được điểm tô bằng nét bình dị, mong manh và rất đỗi tinh tế của hoa rừng. Mùa nào cũng có, hoa rừng luôn rực rỡ khắp các cánh rừng mà nhiều người cứ ngỡ rừng chỉ có một màu xanh yên bình của bạt ngàn cây lá. Không biết có phải do cảm tính hay quá cảm tình mà những vị khách “phượt” nhất mực cho rằng hoa ở miền núi rực rỡ và đẹp hơn đồng loại ở miền xuôi. Phải chăng vì mùa Xuân miền núi tươi mới hơn? Vì mùa Hạ miền núi chói chang hơn? Vì mùa Thu miền núi rực rỡ hơn? Hay vì mùa Đông miền núi giá băng hơn? Quả thực với những ai lần đầu đến, ngắm cảnh sắc núi rừng thoạt nhìn tưởng quen, nhưng càng đi thì càng lạ. Mới gặp con người miền núi tưởng khó gần nhưng càng gần lại càng thân. Và những bông hoa miền núi tưởng dại nhưng càng yêu lại càng thấy sang, thấy quý. Hoa miền núi cũng như người miền núi, phải vượt qua bao khó khăn thử thách để sinh tồn nên một khi đã sống và phải rực rỡ và ngát hương.
Mỗi sáng, khi tia nắng mặt trời vàng trong xiên thủng lớp sương lạnh giá, Tây Bắc nhanh chóng chuyển mình trở lên một khung cảnh nên thơ, lãng mạn.
Mỗi mùa mỗi loại. Mùa Xuân thì hoa Mận, hoa Mơ trắng muốt, hoa Đào, hoa Ban hồng hồng, đỏ thắm khắp sườn đồi... Mùa Hạ thì hoa Mua, hoa Sim tím say lòng, say mắt... Thu đến, những vạt rừng, sườn núi được khoắc lên mình tấm áo sặc sỡ bởi các loài cúc dại như Cúc mặt trời, Cúc họa mi, hoa Cánh bướm... Đông sang hoa Trạng nguyên, Mào gà mạnh mẽ bung nở trong tiết trời giá băng...
Mỗi vùng lại mỗi loại. Sa Pa thì lộng lẫy, kiêu sa vì có hàng trăm loài Lan rừng rực rỡ. Mảnh mai, hoang dại có Tam giác mạch mãi Hà Giang, Si Ma Cai. Mơ mộng, tinh khôi có Mận trắng, Cải vàng của cao nguyên Mộc Châu. Quyến rũ, mong manh là cánh hoa Ban bám mọi ngả đường lên vùng đất Điện Biên lịch sử. Hoang dại nhưng rực rỡ là Dã quỳ vàng rực khắp chốn sông suối, bản làng khiến nắng Lai Châu thêm trong thêm ấm...
Âm thầm, lặng lẽ là Xuyến chi, Trinh nữ nở tràn khắp nẻo núi rừng. Ở mép đường, ven bờ ruộng những bông hoa cỏ bé li ti, đủ màu sắc cũng đã bừng tỉnh đón từng ánh nắng ấm áp...Còn muôn vàn những bông hoa rừng “không tên” đủ màu sắc vẫn nhẫn nại tỏa hương thơm mát làm đẹp cho rừng...
Sống điềm tĩnh và bình dị, là kết tinh của nắng, của gió, của làn sương sớm, những bông hoa rừng Tây Bắc luôn toát lên vẻ đẹp tinh khôi và quyến rũ, tươi mới, đầy sức sống và ngát hương thơm của núi rừng đại ngàn./.
Minh Châu